Những mất mát trong cuộc sống làm cho con người thay đổi theo cách không ai có thể lường trước được. Nó không chỉ cướp đi một người thân yêu, mà còn cuốn theo cả niềm vui, mục đích sống, thậm chí khiến ta đánh mất cả bản thân mình. Có những lúc bạn cảm thấy mình như lạc vào một màn sương mờ, cố gắng tập trung nhưng đầu óc cứ trống rỗng. Bạn đọc Kinh Thánh mà chẳng nhớ nổi nội dung, cầu nguyện nhưng tâm trí cứ lang thang đâu đó. Bạn làm mọi cách để giữ bản thân bận rộn, nhưng càng cố gắng, khoảng trống trong lòng lại càng lớn hơn. Những lúc như thế, liệu đâu là giải pháp cho chúng ta?

Hôm nay, ngày 11/03/2025, chương trình Tĩnh Nguyện Hằng Ngày thân mời quý thính giả cùng suy gẫm Lời Chúa với tác giả Janice Moore qua chủ đề MẤT TẬP TRUNG.

“Do đó, thưa anh em thánh, là những người hưởng ơn kêu gọi trên trời, hãy suy nghĩ đến sứ giả và thầy tế lễ thượng phẩm mà chúng ta xưng nhận là Đức Chúa Jêsus.” (Hê-bơ-rơ 3:1)

Tôi ngồi im lặng trên bàn khám, chờ bác sĩ xem xét kết quả xét nghiệm. Không gian yên tĩnh đến mức tôi cảm thấy ngột ngạt, nên tôi lên tiếng trước. Tôi nói với bác sĩ rằng chồng tôi đã mất, và dạo gần đây tôi rất khó tập trung. Nữ bác sĩ dừng lại, không còn nhìn vào tờ kết quả nữa, rồi đề nghị kê đơn một loại thuốc để giúp tôi. Thuốc có thể giúp cải thiện trí nhớ và sự tập trung, nhưng tôi không muốn phải chịu đựng tác dụng phụ. Thế là tôi từ chối.

Người ta nói nỗi đau mất mát sẽ trải qua nhiều giai đoạn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự mơ hồ hay mất tập trung cũng là một phần trong đó. Nhiều lúc tôi cố ngồi xuống đọc Kinh Thánh, hay đọc sách về cách vượt qua nỗi đau mất đi người thân, thế mà đọc xong tôi lại chẳng nhớ nổi mình vừa đọc gì. Tôi chỉ mới đọc được một, hai đoạn thì tâm trí lại lang thang đâu đó – hôm nay đi nhà thờ nên mặc gì nhỉ? Con gì đang bò trên trần nhà thế kia? Tối qua ai thắng trận bóng ấy nhỉ? Ôi, sao mình lại quên sinh nhật bạn mình được chứ? Những suy nghĩ vụn vặt, chẳng liên quan cứ thế ập đến.

Mỗi lần cầu nguyện, tôi lại bị xao nhãng bởi đủ thứ suy nghĩ lấn át tâm trí, khiến tôi không thể tập trung được. Trong đầu tôi toàn những ý tưởng vụn vặt—chẳng liên quan gì đến lời cầu nguyện, mà chỉ làm tôi thêm rối trí.

Chồng tôi mất, và dường như sự tập trung của tôi cũng ra đi cùng anh ấy. Tôi không nhớ nổi mình đã có một suy nghĩ trọn vẹn nào trong đầu hay chưa. Cảm giác lúc nào cũng mơ hồ, rối bời. May mà tôi còn có gia đình, bạn bè – những người đã ở bên giúp tôi lo liệu tang lễ, xử lý những việc lặt vặt hằng ngày và dìu tôi qua những khoảnh khắc bối rối nhất trong cuộc sống. Tôi biết ơn họ vô cùng.
Tôi cố làm đủ thứ để giữ mình bận rộn. Chúa Nhật nào tôi cũng đi nhà thờ, thậm chí còn đi hai nơi – sáng ở nhà thờ của mình, xong chiều lại qua nhà thờ của bạn. Tôi đăng ký học khiêu vũ. Tôi thử đến mấy trung tâm chăm sóc sức khỏe, thử cả liệu pháp đông lạnh làm tê liệt não và cơ thể, rồi xông hơi bằng tia hồng ngoại. Tôi làm mấy liệu trình chăm sóc da mà chính tôi cũng chẳng hiểu, nhưng cứ thử xem sao. Tôi xem TV liên tục, đi chơi với bạn bè nhiều hơn, thậm chí còn thử lướt mấy trang hẹn hò.

Không phải tất cả những việc này đều vô ích – mặc dù một số thì đúng là phí thời gian thật. Nhưng tôi chỉ đang cố tìm cách lấp đầy khoảng trống mà chồng tôi để lại, cố bám vào một điều gì đó để quên đi sự mất mát. Nhưng thật ra, tôi không biết phải đối diện với cảm giác trống trải, cô đơn và những khoảng lặng ấy như thế nào.

Tạ ơn Chúa, Ngài đã dùng Hê-bơ-rơ 3:1 để nhắc nhở tôi:

“Do đó, thưa anh em thánh, là những người hưởng ơn kêu gọi trên trời, hãy suy nghĩ đến sứ giả và thầy tế lễ thượng phẩm mà chúng ta xưng nhận là Đức Chúa Jêsus.”

Khi chồng tôi còn bên cạnh, Cứu Chúa Jêsus luôn là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi. Nhưng từ khi anh ấy mất, tôi trở nên rối bời, chỉ biết lao vào đủ thứ để làm mình bận rộn. Tôi cứ cố làm mọi cách để lấp đầy khoảng trống ấy, nhưng hoá ra chỉ có một điều duy nhất tôi thật sự cần làm: quay lại với Đức Chúa Jêsus.

Bây giờ, tôi tham gia một nhóm nhỏ, chia sẻ nỗi đau với những người cũng đang trải qua mất mát như tôi. Khi mở lòng với nhau, quan tâm nhau và cùng tìm kiếm sự chữa lành nơi Cứu Chúa Jêsus, chúng tôi dần tìm lại được sự bình an, và một lần nữa tập trung vào điều quan trọng nhất. Cứu Chúa Jêsus chính là đáp án của tôi.

Cầu nguyện: Lạy Chúa yêu thương, hôm nay con đến cùng Ngài với tấm lòng nặng trĩu. Nỗi đau mất mát đôi khi khiến con lạc lối, cảm giác trống rỗng và rối bời. Chúa ơi, xin Ngài đến và nâng đỡ con. Xin bao phủ con trong tình yêu và sự bình an của Ngài. Xin lau khô nước mắt con và xoa dịu cõi lòng tan vỡ của con. Khi con lạc lối, xin dẫn dắt con quay về với Ngài và tập trung vào một mình Ngài mà thôi. Khi tâm trí con xáo trộn, xin ban cho con sự tĩnh lặng. Con thành kính cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus Christ, A-men.

Quý thính giả thân mến, chúng ta ai rồi cũng sẽ đối diện với mất mát, điều quan trọng là cách mà ta lựa chọn để vượt qua. Bạn có thể thử mọi cách để lấp đầy khoảng trống – công việc, giải trí, những mối quan hệ mới – nhưng rồi bạn vẫn sẽ thấy cô đơn mà thôi. Chỉ khi chúng ta hướng về Chúa, tập trung vào Ngài và tìm kiếm niềm an ủi thực sự trong Ngài, thì tấm lòng ta mới có thể được chữa lành. Nỗi đau không biến mất ngay lập tức, nhưng bạn không cần phải chịu đựng một mình. Hãy để tình yêu và sự yên ủi của Chúa giúp bạn đứng lên một lần nữa.

Mọi thắc mắc, góp ý hoặc dự phần dâng hiến cùng chương trình, xin hãy liên hệ với chúng tôi qua:

Email: chiase@oneway.vn
Inbox: m.me/www.oneway.vn
Hotline: 0896 164 199

Chúc quý vị một ngày tốt lành. Thân chào và hẹn gặp lại quý vị vào chương trình ngày mai.


Nguồn: https://oneway.vn/

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here