Xã hội ngày nay đề cao tinh thần sống độc lập. Chúng ta thường cố gắng tự mình làm mọi việc vì không muốn làm phiền người khác, hoặc vì nghĩ rằng bản thân có thể làm được mọi thứ. Nhưng thật ra, Chúa dựng nên chúng ta không phải để làm mọi việc một mình mà là để sống giúp đỡ lẫn nhau. Chúng ta cần trao đi sự giúp đỡ, và cũng phải học cách nhận lại sự giúp đỡ từ người khác cũng như từ chính Chúa.

Hôm nay, ngày 24/10/2022, chương trình Tĩnh Nguyện Hằng Ngày thân mời quý thính giả cùng suy gẫm Lời Chúa với tác giả Tiffany Stuart qua chủ đề SỰ GIÚP ĐỠ.

“Đức Chúa Trời là nơi nương náu và sức mạnh của chúng con, Ngài hằng giúp đỡ trong cơn hoạn nạn” (Thi thiên 46:1)

Mary chỉ mới 44 tuổi khi căn bệnh ung thư não bắt đầu hủy hoại khả năng sinh hoạt bình thường của chị. Mới một phút trước chị còn nói chuyện minh mẫn, nhưng phút sau đã ngồi ngơ ngác không biết gì. Khi chồng Mary đi làm, các tình nguyện viên đến giúp chị pha ngũ cốc, và dìu chị ấy đi lại để không bị ngã. Tôi là một trong những người giúp đỡ chị.

Khi tôi đến thăm lần thứ hai, chị Mary nằm trong phòng suốt cả tiếng. Tôi đọc sách và lắng nghe. Chẳng có động tĩnh gì cho đến khi nước trong nhà tắm bắt đầu chảy.

Chị ấy làm gì vậy? Chị ấy không được phép tắm một mình. Chị ấy có thể bị co giật. Tôi nên làm gì? Tôi không thể tự dưng xông vào!

Trong lúc bối rối và lo lắng, tôi nhanh chóng cầu xin Chúa giữ chị Mary được an toàn, và rồi chờ đợi; hy vọng mình làm vậy là đúng. Cuối cùng thì Mary cũng mặc xong quần áo và đi chân trần ra ngoài. Tôi dìu chị xuống cầu thang và ngắm chị chải mái tóc nâu ngắn ngủn của mình.

“Hôm nay mẹ chị sẽ đến đưa chị đi ăn trưa” – Chị Mary nói.

“Thật tuyệt nhỉ. Chị sẽ đi ăn ở đâu vậy?” Tôi lắng nghe Mary kể chi tiết câu chuyện, mặc dù tôi biết mẹ chị đã qua đời nhiều năm trước.

“Chị cần gọi cho chồng” – Mary nói khi chị đang loay hoay với chiếc điện thoại.

“Để em bấm số cho chị.”

“Không, chị có thể tự làm được.”

Sau bốn lần thử không thành công, chị ấy đưa chiếc điện thoại cho tôi. Chồng chị nói rằng anh ấy sẽ đi làm về sớm để đưa chị đi tái khám. Chị quên mất. Chị cứ nghĩ rằng mình sẽ đi ăn với mẹ.

“Chị Mary, em lấy giày và tất cho chị nha?”

“Không, để chị tự lấy. Phòng chị bừa bộn lắm; em sẽ không tìm được đâu.”

“Được rồi, nhưng hãy nhớ rằng em ở đây để giúp đỡ chị.”

Tôi dìu tay chị khi đi lên cầu thang. Để tôn trọng sự riêng tư của chị, tôi để chị vào phòng một mình. Tôi đợi ở tầng dưới. Mary bước ra với đôi giày tennis màu trắng và không mang tất. Thay vào đó, chị ấy cầm một chiếc quần lót màu trắng. Trái tim tôi đau nhói.

“Mary ơi, chị lấy nhầm mất rồi. Chị thử tìm lại đôi tất nhé!”

Mary bối rối, nhìn chằm chằm vào đồ lót của mình. Tôi dẫn chị trở lại phòng ngủ. Tôi vớ lấy một đôi tất trắng và nhét đồ lót của chị vào ngăn kéo. Chúng tôi từ từ trở xuống phòng khách. Sau đó chị Mary chật vật buộc dây giày của mình.

“Để em giúp chị buộc dây giày nhé!”

“Không, chị tự làm được.”

Thật đau lòng khi thấy chị cứ tự mình cố gắng trong khi tôi có thể giúp cuộc sống của chị trở nên dễ dàng hơn. Cuối cùng chị cũng buộc xong dây giày. Mười phút sau, chồng chị về. Tôi nói lời tạm biệt và lái xe về nhà, lòng rưng rưng xúc động. Tôi không bao giờ được gặp lại Mary nữa. Chị ấy đã qua đời vài tuần sau đó. Nhưng chuyện Mary cứ cố gắng tự mình làm mọi việc vẫn ám ảnh tôi mãi.

Tôi cũng giống như chị ấy. Tôi thường từ chối sự giúp đỡ của người khác. Tôi luôn giữ khư khư tâm lý “Tự mình có thể làm điều đó”.

Và tôi cũng đã từ chối sự giúp đỡ của Chúa. Tôi cho rằng Chúa có nhiều vấn đề quan trọng cần giải quyết hơn những vấn đề nhỏ nhặt của tôi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên cạnh Mary, tôi đã trải nghiệm cảm giác muốn giúp đỡ người khác nhưng lại bị họ từ chối. Thật đau đớn. Tôi không thể tưởng tượng được Chúa cảm thấy thế nào khi chúng ta cứ muốn tự mình làm mọi việc.

Từ ngữ “giúp đỡ” xuất hiện khắp nơi trong Kinh Thánh từ Cựu Ước đến Tân Ước. Chúa muốn giúp đỡ chúng ta. Tại sao chúng ta cứ cố chấp sống cuộc đời bằng sức lực của bản thân, và quyết làm mọi việc một mình? Có phải là do lòng kiêu hãnh của chúng ta không?

Truyền Đạo 4:9-10 nhắc nhở rằng việc trao đi và nhận lại sự giúp đỡ là một phần trong kế hoạch Đức Chúa Trời dành cho các mối quan hệ của chúng ta.

“Hai người hơn một, vì họ sẽ được công giá tốt về công lao của mình. Nếu người này ngã thì người kia sẽ đỡ bạn mình lên. Nhưng thật khốn khổ cho người sống một mình mà bị ngã, vì không có ai đỡ mình lên!”

Tôi vẫn đang học cách nhờ người khác giúp đỡ khi cần. Và tôi đang cố gắng nói “vâng” khi có người đề nghị giúp đỡ tôi. Điều đó không dễ dàng gì.

Bài học lớn nhất của tôi từ Mary là lời nhắc nhở rằng Chúa là Đấng giúp đỡ tôi.

“Đức Chúa Trời là nơi nương náu và sức mạnh của chúng con, Ngài hằng giúp đỡ trong cơn hoạn nạn” (Thi Thiên 46:1)

“Tôi ngước mắt lên trên núi: sự cứu giúp tôi đến từ đâu? Sự cứu giúp tôi đến từ Đức Giê-hô-va là Đấng dựng nên trời và đất” (Thi Thiên 121:1-2)

Cầu nguyện: Chúa ơi, bấy lâu nay con cứ khăng khăng tự mình làm mọi việc mà không chịu nhận sự giúp đỡ từ Chúa cũng như mọi người xung quanh. Xin Chúa tha thứ cho lối sống kiêu ngạo của con, và giúp con biết tìm kiếm sự giúp đỡ trong cuộc sống, cũng như chính con sẽ giúp đỡ cho những ai đang cần. Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Jêsus Christ, Amen.

Quý thính giả thân mến, thật tuyệt vời biết bao khi biết rằng chúng ta không cô đơn trong thế giới này. Chúa đặt để xung quanh chúng ta biết bao nhiêu cánh tay giúp đỡ, và việc chúng ta cần làm chỉ đơn giản là mở lòng đón nhận mà thôi. Đừng cố gắng đấu tranh một mình nữa, hãy học cách nhận lấy sự giúp đỡ từ Chúa và mọi người ngay hôm nay.

Mọi thắc mắc, góp ý hoặc dự phần dâng hiến cùng chương trình, xin hãy liên hệ với chúng tôi qua:

Email: chiase@oneway.vn
Inbox: m.me/www.oneway.vn
Hotline: 0896 164 199

Chúc quý vị một ngày tốt lành. Thân chào và hẹn gặp lại quý vị vào chương trình ngày mai.

Nguồn: https://oneway.vn/

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here