Có những lúc chúng ta cố gắng sống cho thật đúng, thật tốt, không cho phép mình phạm sai lầm… nhưng càng cố thì lại càng mệt mỏi. Chúng ta dễ lắm cảm thấy rằng chỉ khi hoàn hảo thì mới mình xứng đáng để được Chúa yêu thương, được Ngài chấp nhận. Sự cầu toàn tưởng chừng là động lực, nhưng đôi khi lại là gánh nặng âm thầm khiến chúng ta đánh mất ân điển thật sự của Chúa. Vậy thì chúng ta cần phải làm gì để kinh nghiệm sự tự do thật trong ơn cứu rỗi của Ngài?

Hôm nay, ngày 28/05/2025, chương trình Tĩnh Nguyện Hằng Ngày thân mời quý thính giả cùng suy gẫm Lời Chúa với tác giả Gary E. Roberts qua chủ đề BƯỚC ĐI TRONG ÂN ĐIỂN.

“Đấng Christ đã giải phóng để chúng ta được tự do. Vậy hãy đứng vững, đừng đặt mình dưới ách nô lệ một lần nữa.” (Ga-la-ti 5:1)

Khi tin nhận Chúa ở tuổi 24, tôi thật sự giống như “con nai vàng ngơ ngác” – chưa hiểu gì về thần học, chưa hiểu về sự khác biệt giữa giao ước của Cựu Ước và Tân Ước, rồi việc được cứu bởi ân điển hay luật pháp. Đơn giản, tôi là một kẻ tuyệt vọng và khao khát được Cứu Chúa Jêsus giải thoát khỏi nỗi đau đớn và khổ sở vì chứng rối loạn tâm thần nghiêm trọng mà tôi đang tranh đấu: chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), lo âu, hoảng loạn và sợ không gian công cộng.

Khi chìm trong cơn sóng dữ, điều duy nhất bạn cần là một chiếc phao cứu sinh – và Cứu Chúa Jêsus chính là Đấng đã lao đến cứu tôi. Tuy nhiên, sau khi được cứu, tôi vẫn tiếp tục chật vật với những chứng bệnh ấy.

Vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tôi luôn bám chặt vào các thói quen một cách máy móc, cứng nhắc làm đúng quy trình nhằm kiểm soát căng thẳng. Tính cách cầu toàn của tôi lại càng khiến tôi sống theo những tiêu chuẩn cực kỳ khắt khe, kiểu như phải “đúng chuẩn” thì mới được chấp nhận – và điều đó khiến tôi theo Chúa dựa trên trên luật lệ, hình thức, hơn là sống trong ân điển thật sự.

Mỗi khi phạm lỗi, tôi không thể tha thứ cho chính mình. Tôi bị cuốn vào vòng lặp của những suy nghĩ tiêu cực, tâm trí tôi cứ liên tục “phát lại” từng chi tiết tội lỗi của mình như một cơn ác mộng không hồi kết. Trong đầu tôi vang lên những tiếng nói đầy khắc nghiệt, như là: “Đồ ngốc”, “đồ thất bại”, “đồ hèn nhát” – vì tôi không đáp ứng được những tiêu chuẩn cầu toàn của bản thân.

Tệ hơn nữa, tôi tưởng tượng ra tiếng phán và ánh mắt thất vọng của “Đức Chúa Trời” – như thể Ngài cũng đang chê trách và khinh bỉ tôi. Những suy nghĩ ấy cứ ngày càng chiếm hữu và kiểm soát tôi, vì tôi không dám mở miệng kể với ai – sợ rằng họ cũng sẽ nhìn mình bằng ánh mắt phán xét và quay lưng lại với mình.

Thế là tôi cứ sống trong trạng thái căng thẳng kéo dài về cả tinh thần lẫn thuộc linh. Những suy nghĩ độc hại sinh ra cảm xúc tiêu cực, và rồi ảnh hưởng cả đến hành vi của tôi. Chẳng hạn, khi thuyết trình hay phát biểu trước lớp, tôi trở nên cực kỳ nghiêm khắc với bản thân: tôi cấm mình không được nói “à”, “ờ”, không được dùng từ đệm, không được phát âm sai, không được run, không được lộ vẻ lo lắng – dù là nói giọng quá cao, đổ mồ hôi, chớp mắt nhanh, hay biểu lộ bất kỳ chuyển động cơ thể nào.

Tệ nhất là khi tôi bị căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, “vấp chữ”, mất phương hướng – và rồi đứng bất động hoàn toàn. Tôi từng gặp hai lần khủng hoảng như thế, và nó khiến tôi ám ảnh trong suốt một thời gian dài.

Tạ ơn Chúa, Ngài đã không để tôi mãi mắc kẹt trong tình trạng đó. Dù trong đầu tôi vẫn biết rằng ân điển của Ngài lớn hơn mọi sự cầu toàn, nhưng phải đến khi Chúa soi sáng, tôi mới thấy được gốc rễ thật sự của nỗi sợ bên trong mình: đó là một dạng kiêu ngạo trá hình – là một nỗi “sợ hãi loài người”, luôn khao khát được công nhận, bởi sâu thẳm trong tôi là một trái tim từng vỡ vụn và không tin rằng mình thật sự có giá trị.

Dần dần, tôi bắt đầu thật sự kinh nghiệm chân lý của Phúc Âm, của ân điển Chúa, và ăn năn về tính cầu toàn của mình. Tôi nhận ra, giống như các tín hữu thuộc Hội Thánh đầu tiên, tôi không cần phải tuân theo mọi luật lệ trong Cựu Ước để được Chúa chấp nhận. Như sứ đồ Phi-e-rơ đã gỡ bỏ gánh nặng trên vai những người ngoại:

“Vậy, tôi xét thấy không nên quấy rối những người trong dân ngoại đang trở về với Đức Chúa Trời.” (Công Vụ Các Sứ Đồ 15:19)

Tôi học cách ngừng so sánh mình với người khác và ngừng phán xét chính mình (xem 2 Cô-rinh-tô 10:12 và Ga-la-ti 6:4), tôi cũng cho phép bản thân được phạm sai lầm – nhưng là sai lầm trong vòng tay ân điển của Chúa. Đến nay, việc nói chuyện trước đám đông đối với tôi đã trở nên nhẹ nhàng hơn, đầy sự bình an Chúa ban. Và quan trọng nhất: tôi được sống thật với chính mình – không còn phải đóng vai một con người hoàn hảo nữa.

Cầu nguyện: Lạy Cha yêu dấu! Chúa ơi, con cầu xin Ngài ban cho con lòng dũng cảm, trung thực và niềm khao khát để nhìn thấu chính tấm lòng mình – để con nhận ra gốc rễ kiêu ngạo ẩn giấu đằng sau sự cầu toàn và khắt khe của mình. Xin giúp con biết ăn năn, biết hạ mình, và dám buông bỏ những lớp vỏ bọc mà con đã dựng lên, để hoàn toàn phó thác chính mình trong tay Ngài. Để rồi chính trong ân điển của Đấng Christ, con được kinh nghiệm sự tự do thật. Nguyện mọi sự vinh hiển đều thuộc về Ngài, đời đời vô cùng. Con thành kính cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus Christ, A-men.

Quý thính giả thân mến, có thể bạn cũng đang mang trong lòng gánh nặng của sự cầu toàn, của những kỳ vọng khắt khe nơi chính bản thân mình, những nỗ lực để “xứng đáng” với tình yêu thương vô điều kiện Chúa ban. Mong rằng bạn sẽ dừng lại, lắng nghe tiếng Chúa và mở lòng đón nhận ân điển dư dật của Ngài. Chúa không đòi hỏi chúng ta phải hoàn hảo bằng sức riêng, nhưng Ngài mời gọi chúng ta đến với Ngài, trong chính sự yếu đuối bất toàn của chúng ta, để phó thác cho Ngài cả những mảnh vỡ vụn của tấm lòng. Hãy để Ngài yêu thương bạn như chính con người chân thật nhất của bạn.

Mọi thắc mắc, góp ý hoặc dự phần dâng hiến cùng chương trình, xin hãy liên hệ với chúng tôi qua:

Email: chiase@oneway.vn
Inbox: m.me/www.oneway.vn
Hotline: 0896 164 199

Chúc quý vị một ngày tốt lành. Thân chào và hẹn gặp lại quý vị vào chương trình ngày mai.


https://docs.google.com/document/d/1g2viCFW5LkoMeVco4q4Q4rbEBf-fp6yAz13oqnySsX4/edit?tab=t.0

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here